Chuyển tới nội dung

Chỉ 4 chữ này mới có thể định Phúc Họa trong cuộc đời

  • bởi

Trong đời này, chỉ có duy nhất 4 chữ: buông bỏ chấp niệm mới có thể định được phúc họa mà thôi!

Ở Đông Nam Á, có một loại bẫy dùng để bắt khỉ. Người thợ săn cột một trái dừa vào thân cây, khoét một cái lỗ nhỏ bên trên và bỏ thức ăn mà con khỉ thích vào trong đó. Con khỉ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, thế là trèo lên cây và thò tay vào trái dừa để lấy.

Nhưng vì cái lỗ khi khoét đã được tính toán rất kỹ chỉ vừa đủ cho bàn tay khỉ thò vào nhưng khi đã nắm lấy 1 nắm thức ăn thì không thể nào rút tay ra được. Khi người thợ săn đến, nếu con khỉ vẫn không từ bỏ được sự hấp dẫn của thức ăn thì đành chịu bị bắt.

Không có ai bắt được con khỉ đó, mà do nó không buông được ham muốn của chính mình nên đã trở thành tù nhân. Điều này so với con người nào có khác chi, dục vọng trong tâm mỗi người luôn khiến chúng ta không thể buông bỏ, nội tâm đầy ham muốn khiến chúng ta bị ràng buộc. Cuộc đời mỗi con người chính là một trường tu hành, là phúc hay họa chính là 4 chữ mà thôi: Buông bỏ chấp niệm.

Chi 4 chu nay moi co the dinh Phuc Hoa trong cuoc doi
Ảnh minh họa. 

Cả đời này, cái chúng ta khó học được nhất là buông, cái khó làm được nhất đó là quên, khó buông bỏ nhất là những quá khứ có cười có khóc này.

Nhưng mà như vậy thì có thể làm gì? Không có được, cho dù cố gắng thế nào đi nữa, cầu khẩn thế nào đi nữa, cuối cùng vết thương cũng chỉ có thể trở thành của chính bạn.

Mỗi một đoạn tình cảm bắt đầu, bạn đều ôm trong lòng dũng khí thẳng tiến không lùi, và tràn đầy hi vọng. Bạn biết có thể sẽ bị thương, có thể sẽ đứng không vững.

Nhưng bạn luôn cảm thấy, cho dù mười năm uống băng, cũng khó làm nhiệt huyết của bạn nguội lạnh. Thế nhưng rốt cuộc bạn vẫn đánh giá thấp đối phương, rốt cuộc sau rất nhiều những nỗ lực bạn vẫn là đá chìm đáy biển, dần dần tuyệt vọng.

Có lẽ trong tình cảm, không hề có cái gì gọi là công bằng. Như vậy, không có được, đã mất đi, cũng là như nhau. Hai người từng có quá khứ khắc cốt ghi tâm, thế nhưng cuối cùng vẫn là bỏ lỡ đối phương.

Bạn đã từng tha thứ cho người đó vô số lần, cuối cùng vẫn là không còn sức lực để tha thứ nữa.

Hai người đã từng thề non hẹn biển, đã từng thề rằng thiên trường địa cửu, thế nhưng cuối cùng vẫn là thua cuộc bởi thời gian.

Một ánh trăng bạc ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng vẫn trở thành một hạt gạo trắng như sương.

Đã như vậy, thì buông bỏ đi. Khi bạn yêu một người, giống như trong đêm tối dùng một luồng ánh sáng soi sáng người đó, cho nên, dù cho bạn không được hào quang của người kia chiếu rọi, nhưng bạn là ánh sáng của chính mình. Chính bạn có thể soi sáng con đường phía trước, cuối cùng cũng sẽ trở thành sự tồn tại nổi bật nhất trong mắt người kia.

Có lẽ rất khổ cực, nhưng cuối cùng có một ngày, bạn sẽ phải học cách không quay đầu lại, tiêu sái đi về phía trước. Nhưng gặp được chuyện tốt, chớ có hỏi tương lai, dù cho lần này mưa gió qua nhanh, cũng mong bạn cuối cùng cũng có thể nói ra câu, “Cuối cùng ta cũng buông bỏ được người, cũng buông tha cho mình.”

5/5 - (1 bình chọn)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Designed by neu.com.vn DMCA.com Protection Status