Chuyển tới nội dung

Cái “Tôi” tồn tại trong mỗi người là theo lẽ tự nhiên và sống với cái “Tôi” quá lớn thì tự mình làm mình khổ đau.

  • bởi

Sự tồn tại cái “Tôi” trong mỗi người là lẽ tự nhiên, nó chính là cá tính, là bản chất, đặc trưng của mỗi người. Ai cũng có cái “Tôi” riêng biệt, không ai giống ai. Một khi đã bị đụng chạm, nó sẽ nổi dậy rất dữ dội, thể hiện bằng hành động và ánh mắt tiêu cực, đầy căm phẫn. Sống với cái “Tôi” quá lớn sẽ tự làm khổ chính mình.

1. Cái “Tôi” tồn tại trong mỗi người theo lẽ tự nhiên

Con người ngay từ khi sinh ra đời đã tồn tại cái “Tôi” riêng biệt, không ai giống ai, điều đó hoàn toàn theo lẽ tự nhiên. Từ đó hình thành cá tính, đặc trưng khác nhau dù có cùng sống trong một hoàn cảnh, môi trường, xã hội.

Về phương diện triết học, cái “Tôi” hay bản ngã là phạm trù phản ánh cái riêng có được của trung tâm tinh thần một con người. Được hiểu là cái tôi ý thức hay đơn giản là cái tôi bao hàm trong đó những đặc tính để phân biệt tôi với những cá nhân khác.

Hiểu được giá trị thật về cái tôi của mình người ta có thể là chính mình và sống thật với mình hơn. Bản thân mỗi người sẽ không bị môi trường xung quanh chi phối cách nhìn về cái tôi của họ, không mặc cảm tự ti cũng như không dễ bị tổn thương hay chạm tự ái. Ngược lại, nếu không hiểu nó, sống bằng cái “Tôi” quá lớn, chuyển thành sự đố kị, tự mỗi người sẽ làm mình buồn khổ.

2. Sống với cái “Tôi” quá lớn thì tự mình làm mình khổ đau

Những khổ đau bất an trong cuộc đời mỗi người đa phần xuất phát từ cái tôi quá lớn của họ.

Sở hữu cái tôi quá lớn, bạn luôn xem mình là nhất không chịu thua kém bất cứ ai, bất cứ việc gì và xem thường suy nghĩ, lời nói của người khác không cần biết điều mình làm đúng hay sai cứ tự hào một cách vô ý thức. Chính cái tôi đó sẽ biến họ thành kẻ hống hách, coi khinh người khác…

Ở đời, mọi sự so sánh đều là khập khiễng. Nếu như bạn chỉ nhìn thấy giá trị của bản thân mình mà không nhìn thấy được giá trị của những xung quanh chắc chắn bạn sẽ không thể tiến xa tới nơi mình mong muốn. Thậm chí, bạn chỉ quẩn quanh với những suy nghĩ nông cạn, đầy hiềm khích, đố kị, mãi sống trong những cơn ác mộng mà nạn nhân không ai khác, chính là bạn.

3. Cái “Tôi” đáng sợ thật đấy nhưng có thể kiểm soát được

Thiền, để tâm trí tĩnh lặng, bớt nói chuyện với trí não

Hãy làm sao để tâm trí ta được lặng yên. Chỉ nghĩ về mình khi nào cần giải quyết cái gì có tính thực tiễn của cuộc sống mà thôi. Thiền được xem là phương pháp tốt nhất giúp bạn sẽ bình thản, chú ý và bằng lòng hơn.

Coi trọng thôi, chớ tôn sùng

Cái tôi là bản sắc riêng của từng người, tôn trọng nó cũng chính là tôn trọng chính mình và nâng cao giá trị bản thân. Nhưng việc quá tôn sùng nó lại khiến cái Tôi dễ lầm đường lạc lối.

Cái tôi có thể được coi như lòng tự trọng, nhưng nếu quá tôn sùng, nó sẽ được thay bằng tự ái, còn nếu sự tôn trọng biến mất sẽ trở thành ngông cuồng, phản kháng và chống đối.

Học cách từ bi với chính mình

Khi gặp thất bại, hãy cố gắng từ bi với bản thân. Từ bi là “vũ khí” vạn năng, mạnh mẽ gấp nhiều lần đao kiếm. Nếu bạn đối xử với chính mình với lòng tử tế và kính trọng khi mọi chuyện nát bét ra hết thì cái tôi của bạn sẽ không bị bão tố cuộc đời vùi dập và vì thế bạn đâu cần phải bảo vệ nó.

Đừng nuôi dưỡng cái tôi

Thật ra nếu bạn có tưởng tượng ra mục tiêu của đời mình là gì thì cũng được, nhưng coi chừng kiểu cố gắng như thế để biến tướng cuộc đời bạn theo ý mình thì chỉ làm cho cái tôi của bạn thêm lớn thôi.

Cứ chạy theo mục tiêu, đích nhắm trong cuộc đời có thể sẽ làm bạn thấy mục tiêu của cuộc đời là phải hoàn tất cái gì đó trong tương lai, khiến bạn sẽ quên là cuộc đời duy nhất mà bạn đang có chính là cuộc đờì vào ngay lúc này chứ không phải của quá khứ và tương lai. Hãy nắm bắt cái hiện tại.

5/5 - (1 bình chọn)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Designed by dantaichinh.com DMCA.com Protection Status